"Thư Hàng đạo hữu, có khách đến kìa."
Ngư Kiều Kiều đang nằm trên bệ cửa sổ đột nhiên mở mắt ra, dùng giọng nói mềm mại nói với Tống Thư Hàng.
Mặc dù sau khi thu nhỏ lại Ngư Kiều Kiều vẫn là thân cá chân người nhưng nhìn qua vẫn rất dễ thương, đáng yêu giống như tiểu tinh linh vậy.
Có điều nếu cô để lộ nguyên hình dài mấy mét của mình thì hình ảnh này sẽ trở nên rất đáng sợ.
Vì thế, bất cứ thứ gì, cứ bé bé thôi thì thể nào cũng là xinh xắn nhất.
"Ta biết."
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, không hề quấy nhiễu đến tiểu hòa thượng đang ngủ say.
Thực ra khi Ngư Kiều Kiều cảm nhận được bọn chiến sĩ nhím biển đang đến gần thì Tống Thư Hàng cũng cảm ứng được những vị khách không mời mà đến này.
Đây không phải là do giác quan của hắn có thể so sánh với cảnh giới tứ phẩm của Ngư Kiều Kiều, mà là vì "Ấn ký người giết nhím biển" trên người hắn.