"Cái gì?"
Tống Thư Hàng lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Sau đó hắn chỉ trông thấy linh quỷ của mình giống như đang làm động tác "hút mì sợi", "sụt" một cái là dường như có thứ gì đó bị linh quỷ hút vào trong miệng như người ta đang hút mì sợi vậy.
Linh quỷ hút quá nhanh, đến nỗi Tống Thư Hàng trong một thời gian ngắn cũng không thể nào nhìn ra được thứ nó đang ăn là cái gì.
Cùng lúc đó, do năng lực "cùng chung cảm thụ" mà Tống Thư Hàng cảm thấy dường như trong cổ họng mình đang truyền đến một loại cảm giác trơn tuồn tuột, giống như là đã nuốt xuống một miếng mì lạnh thanh mát, mùi vị dường như cũng không đến nỗi nào thì phải?
"Ê, này, này, ngươi vừa mới ăn thứ gì thế?"
Tống Thư Hàng vội vàng hét lên hỏi.
Hắn biết kể từ sau khi linh quỷ của mình biến đổi thì đã có một vài điểm đặc biệt. Ví dụ như có lúc nó sẽ nuốt trọn một vài câu nguyền rủa, ngoài ra nó còn có thể chủ động nuốt chửng một số oan hồn nữa.