Sáng sớm ngày 18 tháng 7.
Ánh mặt trời ấm áp rọi qua khe hở của lều, rơi xuống trên người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện cả người mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên ngực thì có cảm giác bức bối chẳng khác nào vừa bị đá đè.
"Phù!"
Tống Thư Hàng thở mạnh ra một hơi khí đục, giấc mộng đêm qua đúng là tàn nhẫn quá đi mà!
Điều may mắn nhất trong bất hạnh là trong giấc mộng hôm qua khi Sở Sở bị ôm siết thì cảnh mộng đột nhiên dừng lại chứ không tiếp tục nữa, thế là Tống Thư Hàng tránh được một kiếp nhớ đời. Phải biết cái cảnh Sở Sở bị ép dẹp lép nằm ngay đằng sau cảnh "Tống Thư Hàng và cá voi từ trên trời giáng xuống" đấy.
Nói cách khác, nếu như cảnh mộng không dừng lại, thì Tống Thư Hàng còn phải ăn một phát "ôm ghì đến chết" càng đau đớn tàn nhẫn hơn từ góc độ của Sở Sở nữa kia.
Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.