Trời sinh có duyên làm hòa thượng á? Bậy bậy bậy bậy nè! Đồng ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi! Chỉ là mấy cọng tóc thôi mà, mấy ngày nữa là mình sẽ mọc lại ngay!
Tự an ủi xong, Tống Thư Hàng cốc đầu tiểu hòa thượng một cái thật mạnh.
Tiểu hòa thượng giơ hai tay lên che lấy cái trán của mình, mắt rưng rưng, trên khuôn mặt nhỏ xíu nghiêm túc của cậu tràn đầy uất ức - rõ ràng cậu chỉ nói suy nghĩ thật lòng ra thôi mà, tại sao lại cốc đầu nó? Thư Hàng sư huynh thật là quá đáng!
Viu Viu Viu... lại thêm một trận gió biển thổi qua, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy đầu vô cùng mát mẻ, loại cảm giác mát mẻ kỳ quái này làm cho hắn không quen lắm.
Tống Thư Hàng sờ lên cái đầu trụi lủi của mình, thở dài hỏi Bạch Tôn Giả:
"Bạch tiền bối à, vừa rồi chính là ảo ảnh chân thật phải không, nếu như đã biến chân thực thành hư ảo rồi thì tại sao tóc của ta lại bị cạo một đường thế?