"Ui da, ui da!"
Bàn tay bị đánh đau, khiến thổ dân kia đau muốn co rụt lại, nhưng không dám rụt.
Nên hắn rưng rưng nước mắt, ngoan ngoãn đứng đó, hai tay bị đánh mười cái, lòng bàn tay sưng đỏ lên.
Cảnh tượng này... trông giống như mấy lão phu tử nghiêm khắc trong trường tư thục thời cổ đại đang dạy dỗ mấy học trò nhỏ phạm sai lầm vậy.
Nhưng lão phu tử tư thục đã đổi thành một nam tử trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen, học trò nhỏ thì đổi thành một người thổ dân lớn tồng ngồng, cảnh tượng này trông rất kỳ khôi.
Lục Phỉ nhìn người thổ dân vị đánh sưng phù hai tay nọ với vẻ hối lỗi, cô thật không ngờ mình xì cười một cái lại khiến người thổ dân này bị đánh tay mười cái, nên trong lòng cô rất rối rắm. Nếu như biết trước thổ dân kia sẽ bị đánh thì cô nhất định sẽ bịt miệng thật kín, tuyệt đối không cười thành tiếng.
"Cút về cho ta, phạt chép Tam Tự Kinh ba lần, không chép xong thì không được ăn cơm."