Trong lòng của Cửu Đăng cô nương hoàn toàn sụp đổ.
Tại sao mình phải khóc lóc sướt mướt chứ, lại còn phải chui vào trong chăn để khóc nữa là sao? Đây là cái nguyện vọng khỉ gì đây! Tại sao khi còn là thiếu nữ mình lại suy nghĩ xa xôi đến chứ... Tại sao, rốt cuộc là tại sao???
Tâm hồn thiếu nữ đâu, tâm hồn thiếu nữ đã nói đâu? Đây rõ ràng là tâm hồn của thiếu phụ mà? Không, đây là tâm hồn của bà của mẹ mới đúng! Hoàn toàn không dính dáng gì với tâm hồn thiếu nữ cả!
Cửu Đăng nện xuống bàn lần nữa.
Dù vừa chắc vừa dày, nhưng chiếc bàn cũng không chịu được lực mạnh như vậy, trên mặt bàn dần dần xuất hiện vết nứt… Cuối cùng chiếc bàn vỡ tan tành!
Tống Thư Hàng câm nín, im lặng nhìn Cửu Đăng lên cơn động kinh, không dám lên tiếng ngăn cản.
Đầu của Cửu Đăng cô nương dính toàn mảnh vỡ và vụn bụi của chiếc bàn. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng. Thật sự phải kết hôn, sinh thêm hai đứa con với hắn sao?