Sở thích và sở ghét thì không rõ là gì, thứ kiêng kỵ cũng hay thay đổi liên tục, ngay cả vẻ ngoài mà cũng có nhiều mặt nữa… lẽ nào đây là một vị linh thú tiền bối có năng lực biến hình, nên mỗi ngày hắn sẽ biến thân một lần giống như biến thành một người hoàn toàn khác sao?
Cứ như thế, Tống Thư Hàng mang theo vô số nỗi nghi hoặc trong lòng đi trên bến tàu với Cửu Đăng cô nương, dọc theo một con đường thật dài, đi thẳng tới trước cửa một tòa cung điện khổng lồ.
Cung điện kia cực kì xa hoa, tựa như tiên điện chứ không giống thứ ở cõi trần.
Ở ngoài cửa điện chẳng có ai đứng canh.
Cửu Đăng đưa hắn đi thẳng vào bên trong luôn.
Sau khi bước vào chủ điện thì Tống Thư Hàng nhìn thấy một dàn nhạc khí xếp ở hai bên, có đàn, có tỳ bà, có chuông... Đủ loại nhạc khí cổ.
Những nhạc khí này chẳng có ai đàn tấu, nhưng dây đàn lại tự động đánh, chuông tự vang, phối hợp cùng nhau tạo ra một khúc nhạc tuyệt hay, vô cùng thần kỳ.