"Chu Ly, mau buông tay ra!"
Đậu Đậu quay lại nói với Chu Ly.
"Ha ha, Đậu Đậu, ngươi đừng có mơ. Chỉ cần bắt được ngươi thì ta sẽ không để ngươi chạy thoát nữa đâu!"
Toàn bộ phần còn lại của sợi xích trong tay Chu Ly tuôn ra, cuối cùng lộ ra một đoạn móc câu bén ngót.
Sợi xích này chính là vũ khí tu chân của Chu Ly. Hắn có ngoại hiệu là Tàng Thiên Câu Chu Ly, sợi xích này chẳng những có thể giết được địch, mà còn là pháp môn đặc đặc biệt dùng để bắt địch. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến lúc đó Chu Ly được bổ nhiệm làm người đuổi bắt Đậu Đậu, mặc kệ là bắt người hay là bắt chó, Chu Ly đều rất có nghề.
"Đúng, sẽ không để ngươi trốn thoát đâu, đồ yêu quái!"
Thiếu nữ bắt yêu ở phía trên dùng chất giọng trẻ con non choẹt của mình kêu to.
"Thí chủ, tiểu hòa thượng... Sắp chết rồi…Ô…ô..."
Tiểu hòa thượng miệng sùi bọt mép, rốt cuộc không nhịn được nữa, thân thể mềm oặt ngã xuống.