Ba giờ rưỡi chiều.
Vũ Nhu Tử từ biệt Mẹ Tống, chuẩn bị rời khỏi đây, đi đến chỗ thế gia của bạn cô.
Mẹ Tống nói với vẻ bịn rịn không rời: "Có rảnh thìđến chơi nhiều vào nhé Vũ Nhu Tử."
Thư Hàng thì bịđẩy đi ra ngoài tiễn Vũ Nhu Tử.
Sau khi xuống lầu xong, Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi:
"Vũ Nhu Tử, tiếp theo côđịnh đến chỗ thế gia của người bạn kia kiểu gì?"
Hắn nhớ rõ Vũ Nhu Tử vẫn không biết ngự kiếm phi hành, như vậy là cần phải ngồi xe hoặc làđi máy bay à?
"Ngồi xe điện ngầm đến đó, xe điện ngầm có dừng lại một trạm xe nọ, có thể trực tiếp đến bên ngoài trấn nhỏ mà thế gia của côấy ở. Sau đóđi thêm một đoạn đường là có thểđến nhà côấy ngay."
Nhu Tử hì hì cười nói:
"Tiền bối ngươi cứ yên tâm đi, ta đã học được cách mua vé xe điện ngầm rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gìđâu!"
"Vậy ta đưa côđến trạm xe điện ngầm."
Tống Thư Hàng nói, nơi này còn cách ga xe điện ngầm một đoạn nữa.
"Được."
Vũ Nhu Tử gật đầu nói.