Sau khi lên lầu, còn chưa vào cửa thì Tống Thư Hàng đã nghe thấy tiếng quát mắng tức giận của Mẹ Tống.
Triệu Nhã Nhã cười hì hì, giơ tay gõ cửa.
Người tới mở cửa là Arthur.
"Rốt cuộc các cậu cũng về rồi."
Arthur nheo mắt cười, lặng lẽ giơ tay chỉ chỉ về phía phòng khách.
Trong phòng khách lúc này.
Ba người, Ba Tống, lão Lữ, Lữ Thiên Hữu ngồi co ro trên ghế.
Mẹ Tống thìđứng nhìn họ:
"Ông xem các ông đi, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn dám lái xe lúc uống say hả? Chán sống hết rồi à?"
Bla bla bla… Mẹ Tống bắn liên thanh như súng máy.
"Cháu mời dì uống trà."
Tiểu Mạch Tuệđứng bên cạnh còn tinh ý rót ly nước đưa lên, để cho Mẹ Tống nhuận họng.
Cái cô nàng này đúng là sợ thiên hạ không loạn mà.
Mẹ Tống đang mắng khô cả cổ, sau khi nhận ly nước thì uống cạn sạch, lập tức hồi máu căng tràn sức chiến đấu, lại tiếp tục căn nhằn ba người kia.