Sau khi thở dài xong, anh ta lại quay sang soi kính xe để chỉnh lại nụ cười của mình, vất vả lắm mới chỉnh ra được nụ cười ưng ý, sau đó cố giữ nguyên bộ mặt này đi theo cha ba mình.
Có câu "giơ tay không đánh mặt cười", hy vọng lát nữa lúc mình đưa bức tượng này lên, chú Tống sẽ thương tình mình mỉm cười mà không cầm chổi đuổi mình ra.
Lão Lữ vừa mới lên lầu, người còn chưa tới thì giọng đã oang oang vọng vào:
"Lão Tống, tôi tới rồi này, ha ha ha ha."
"..."
Ba Tống đẩy mắt kính. Nghe thấy cái tiếng cười này, ông chỉ cảm thấy ruột gan quặn lên từng cơn.
Lão Lữ nhanh chóng mở cửa bước vào, theo sau là Lữ Thiên Hữu.
"Ông đấy, cả năm trời rồi mới nhớ ra đến nhà tôi chơi đấy à?"
Ba Tống quát to, nhắc tới cái từ'một năm' nhạy cảm kia.
"Ha ha ha, cũng vì bận suốt đấy mà."
Lão Lữ cười ha hả.
Ba Tống nhíu mày, ông biết thừa là tiếp theo lão Lữ sẽ bắt đầu bốc phét, khoe khoang con trai ông ta.