Hiện giờ, Tống Thư Hàng dán sát người trên thanh phi kiếm, chẳng có chút gì làđẹp đẽ cả.
Tưởng tượng thì tuyệt diệu lắm, nhưng sự thực tàn khốc cứ dạy dỗ Tống Thư Hàng hết lần này đến lần khác, không ngừng đập tan giấc mộng ngự kiếm phi hành của hắn.
Nếu thanh phi kiếm không có lực hút vô cùng lớn, khiến Tống Thư Hàng gắn chặt lấy nó, thì lúc này, hắn sớm đã rơi xuống do độn quang lao đi với tốc độ quá nhanh.
"Bạch tiền bối, dù dùng cách phi kiếm truyền thư thì ngài cũng nên phủ thêm cho ta cái trận pháp chống gió chứ. Ta là người chứ có phải hàng hóa đâu."
Tống Thư Hàng khóc ròng.
Bởi phi kiếm lao đi với tốc độ nhanh vượt sức tưởng tượng, nên hắn chỉđành dùng cơ thể của mình để chống lại luồng áp lực dữ dội trong không khí.
Nếu không phải hắn đã là tu sĩ nhất phẩm nhị khiếu, thì dưới sức ép của cái tốc độ bay này, riêng chuyện ngạt thở cũng đủ khiến hắn thê thảm lắm rồi.