Tống Thư Hàng yên lặng nhìn Hoàng Sơn tiền bối đột nhiên chạy cách xa mình 3m, lòng hắn như có hàng vạn con lạc đàđang lao qua:
"Hoàng Sơn tiền bối, sao tự dưng ngài lại chạy ra xa thế?"
"..." Hoàng Sơn Chân Quân.
Tống Thư Hàng:
"Hoàng Sơn tiền bối, có phải ngài đang nghĩ tới chuyện gì không phải phép lắm đúng không?"
Hoàng Sơn Chân Quân cười khan:
"Đâu có, nãy ta lỡđánh rắm nên mới nghĩ là tránh ra xa chút thì tốt hơn."
Tiền bối lừa ai thế hả? Đến cái cảnh giới như ngài rồi, sao có thểđánh rắm chứ?
Hơn nữa, dù ta chưa mở tỵ khiếu, nhưng khứu giác cũng đã nhạy hơn người thường mấy lần, nếu ngài đánh rắm thật thì ta đã ngửi thấy từ lâu rồi.
Nhất định phải nắn lại cái suy nghĩ sai lầm của tiền bối về mình! Tống Thư Hàng quyết định chuẩn bị tâm sự mỏng với Hoàng Sơn Chân Quân một phen!
Đúng lúc này... Bạch Tôn Giảđi tới trước mặt Lãnh Diễm Kiếm Lưu Thiên Túng.