Bấy giờ, thiên lý truyền âm tiêu trong tay Tống Thư Hàng vang lên giọng nói của Bạch Chân Quân:
"Thư Hàng đạo hữu cóđó không? Lúc nãy, đợi chờ nhàm chán quá nên ta đi tu luyện một chút... Giờ, ta không biết họđưa ta đi đâu rồi. Ngươi vẫn tìm được ta chứ? Ta đang chuẩn bịđi ra từ lớp xác tượng."
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
"Bạch Chân Quân tiền bối, ta đang ở ngay bên cạnh ngài đây."
"..."
Bạch Chân Quân cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Tiền bối, ngài cứ xuất hiện đi. Đúng rồi, lúc ngài đi ra từ tượng, ta có cần néđi không?"
Tống Thư Hàng hỏi dò.
"Ừm, lùi xa ra chừng mười mét làđược rồi, ta có thể kiểm soát uy lực của cú nổ."
Bạch Chân Quân đáp lại với giọng vô cùng tự tin.
Mười mét à? Tống Thư Hàng lùi về sau chừng hai mươi mét.
Thế này tầm hơn mười mét rồi ấy nhỉ? Lúc này, hắn quay đầu lại thì thấy yêu khuyển Đậu Đậu đã bình tĩnh rụt về tới hơn trăm mét, đuôi còn phe phẩy không ngừng.