A Thập Lục chơi rất vui vẻ. Cô nàng chơi hết những thứ nghĩ ra được và chơi được, bấy giờ mới thấy thỏa lòng.
Màn đêm buông xuống, Tống Thư Hàng đi cùng cô tới tầng cao nhất trong cao ốc Quốc Tín.
A Thập Lục dựa trên lan can bảo vệ nhìn xuống bóng đêm mênh mang phủ trùm khu vực Đại học Giang Nam, bên cạnh còn có một bọc to, là chiến lợi phẩm mà hôm nay thu được.
"Mệt không?" A Thập Lục quay đầu sang, hỏi.
"Còn ổn." Tống Thư Hàng đáp lời.
Dù sao hắn cũng là một tu sĩđã mở tâm khiếu, thể lực dư thừa, không giống mấy thằng nam chính trong phim truyền hình, mới đi cùng bạn gái dạo phố có nửa ngày đã sống dở chết dở.
"Ha ha, đáng tiếc thật đấy." A Thập Lục lười biếng duỗi eo: "Hôm nay đến đây thôi. A Thất sắp tới đón ta rồi."
Tống Thư Hàng hỏi:
"Đón luôn ởđây hả?"
"Ngự kiếm phi hành mà, dù sao người khác cũng có thấy đâu." A Thập Lục ngẩng đầu, cười nói: "Tiền nợ ngươi, lần sau gặp ta sẽ trả nhé."
"Ừ." Tống Thư Hàng gật đầu.