Tống Thư Hàng và A Thập Lục cùng rời khỏi mật thất.
Tô Thị A Thập Lục đi trước, Tống Thư Hàng theo sau, cả hai tiến vào phòng khách.
Trên ghế sa lông, ông chú của Tiên Nông Tông mở mắt, nhìn cả hai rồi lạnh lùng bảo:
"Rốt cuộc các ngươi cũng chịu đi ra, lão phu biết mà, các ngươi chưa từng khỏi khỏi căn phòng này."
Hắn đoán cả hai trốn ở một chỗ nào đó, nếu không phải việc đập phá tòa nhà dễ khiến người thường chúýđến, thì hắn đãđập nơi này từ lâu rồi.
"Ngươi không nên ởđây." Tô Thị A Thập Lục cất giọng lành lạnh, thản nhiên bảo.
"Đừng nói bừa nữa, sao ta lại không nên ởđây?"Ông chú của Tiên Nông Tông đứng dậy, rống lên một cách đầy giận dữ.
Cùng lúc đó, xương cốt của hắn kêu lên răng rắc, hai tay siết thành quyền, từng ngón tay đều cuồn cuộn chân khí, sắc bén nhưđao.
Tô Thị A Thập Lục tỏ vẻ bình tĩnh, cô chậm rãi nâng tay phải lên, dùng chưởng thay đao:
"Ra tay đi."