Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm giác thế giới trở nên tối đen, ngay cảý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Bịông chú kia đánh? Không ngờông chú kia cũng có suy nghĩ giống mình thế chứ lại.
Không đúng… sao tốc độ ra quyền của một người phàm, chưa từng tu luyện bao giờ có thể nhanh tới mức ngay cả hắn cũng không thể nhìn kịp được? Lại thêm sức mạnh của nắm đấm kia đánh hắn đau đến thế nữa.
Là cao thủà?
Không được, sắp ngất rồi! Ngất thật rồi…
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tống Thư Hàng trước khi hôn mê.
Ông chú kia đứng bên cạnh cười lạnh. Nhanh chóng chạy đi trong ánh nhìn trợn mắt kinh ngạc rớt cả cằm của quần chúng xung quanh. Chỉđể lại mỗi mình Thư Hàng đang hôn mê bất tỉnh nhân sự trên đất.