Khi Tống Thư Hàng chạy ra khỏi phòng bệnh thìông chú ban nãy đã chẳng thấy bóng dáng tăm hơi.
Hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất để tìm khắp các hành lang ở tầng năm, nhưng cũng chẳng tìm được gì.
"Chạy nhanh thế sao? Nhoáng một cái màđã chạy đâu mất rồi?"
Tống Thư Hàng không khỏi buồn bực, từ lúc mình giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho thầy Nhân Thủy đến lúc ra ngoài, mới có nói đôi ba câu chứ mấy?
Chẳng nhẽông chú này dùng tốc độ của vận động viên thi chạy trăm mét để trốn "kẻ lừa đảo" như mình à?
Khốn thật, hiểu lầm người khác cũng phải có chừng mực chứ?!
Tống Thư Hàng đành thở dài, đi xuống tầng bốn... Hắn cũng đành tiện đường ra viện thì tìm xem ông chú dở người kia ởđâu. Tìm được thì tốt, không tìm được thì thôi.
Giờ hắn chẳng có thời gian đểđi tìm ông chúấy khắp tòa nhà này, chỉ vì một trăm năm mươi tệ. Ông chúấy dở người, mình cũng đâu có thể dở người cùng, đúng không?