Tống Thư Hàng vừa mới về tới Đại học Giang Nam thìđã bị chị gái kéo đi bệnh viện…
"Chị Nhã Nhãà, lần này em đi đến cửa hàng thuốc Long Viên kia xem thuốc tuyệt đối không phải vì bản thân mình cần dùng đâu mà. Chỉ là em có quen một người cần mua bốn loại dược liệu này, nên em mới đến cửa hàng thuốc để xác nhận lại thôi! Thật đấy, chị nhìn vào mắt của em này, xem ánh mắt em chân thành thiết tha cỡ nào này! Chẳng lẽ chị không tin em à? Chịơi… chị quay lại nhìn vào mắt em trước đi mà, xem nó chân thành tha thiết biết bao!"
Tống Thư Hàng bị Triệu Nhã Nhã kéo đi, lại không dám giãy một cái…bởi vì khí lực của hắn lúc này quả thật không khác gì một con trâu, lỡ mà dùng sức một cái thì có khi Triệu Nhã Nhã sẽ bị hắn hất bay đi luôn.
Đến lúc đó Triệu Nhã Nhã sẽ bị dọa chết khiếp mất. Cho nên hắn chỉ có thể nói chuyện, cố gắng thuyết phục cô.
Triệu Nhã Nhã quay đầu lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào… mắt của Thư Hàng.
Một lát sau, côđáp: