"Ha ha, ta cần mặt mũi để làm gì? Mặt mũi cũng cóăn được đâu, còn nữa…"
Tống Thư Hàng chỉ vào miệng của mình, ở góc độ vị hòa thượng Tây kia không nhìn thấy, dùng khẩu hình vô thanh nói với đàn chủ:
"Ta không phải tiền bối, ta chỉ là một học sinh bình thường. Những thứ thuộc hạ của ngươi tra được đều đúng cảđấy."
Tống Thư Hàng vẫn cho rằng lừa dối người khác là hành vi không đúng.
Nhưng con người sống trên đời này, khó tránh khỏi có lúc phải nói dối cho qua, ví như mấy lời nói dối thiện ýấy, đây cũng là việc không thể nào tránh khỏi.
Bất quá Thư Hàng lại nghĩ, dù là mấy lời nói dối thiện ýđi nữa, đến khi có thể thẳng thắng thì tốt nhất là cứ nói rõ cho người ta biết. Làm người ấy mà, phải đối xử chân thành thẳng thắng với nhau, đây là niềm tin căn bản nhất giữa người với người!
"Phụt!"
Toàn thân của đàn chủ run rẩy, tức tới mức phun ra một búng máu tươi.