"Kính mong tiền bối chỉ ra một đường sống."
Đàn chủ kiên trì hỏi.
"Đón được một đòn tấn công của bản tọa, đương nhiên, bản tọa sẽ không dùng hết sức mạnh. Chỉ cần ngươi còn sống trước đòn tấn công của bản tọa, bản tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
Tống Thư Hàng giơ một ngón tay ra rồi nói.
Cảm giác xấu hổ, khi đạt tới điểm giới hạn, sẽ hoàn toàn tan nát cùng với tam quan.
Từ khi mở miệng xưng "bản tọa" một hồi lâu, Tống Thư Hàng chẳng còn thấy ngượng nữa, nói cũng thuận miệng.
Sắc mặt đàn chủ từ tái nhợt chuyển sang sa sầm, một đòn của vị tiền bối bí hiểm này, dù cho không dốc toàn lực, nhưng chỉ cần rút phi kiếm ra là có thể quét bay nửa cái mạng của hắn rồi!
Nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác.
Hứng chịu một đòn tấn công, có thể sẽ chết, nhưng chí ít còn có một tia hy vọng.