"Cô Miêu Hiểu đừng vội, côđi rửa mặt cho bình tĩnh lại rồi giải thích cũng chưa muộn. Đừng áp lực quá, cô là một giảng viên xuất sắc, các học sinh cóđánh giá rất cao về giờ dạy của cô."
Thầy chủ nhiệm Tống ngồi bên an ủi.
"Cảm ơn."
Cô Miêu Hiểu lau nước mắt rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.
"Em Tống à, thật ngại quá."
Thầy Tống bắt đầu dàn xếp hậu quả.
"Không có gì, chắc là trong lúc lơđễnh, ánh mắt em có hơi dữ dằn nên cô giáo mới sợ chăng? Cô Miêu Hiểu không sao là tốt rồi, cứ bỏ qua đi ạ."
Tống Thư Hàng vội nói, mong là chuyện này không khiến nữ giảng viên ấy bị sa thải, nếu thế thì hắn sẽ áy náy cảđời mất.
Thấy Tống Thư Hàng hiểu chuyện như vậy, thầy Tống không khỏi cảm thán: Đúng là sinh viên ngoan!
Có lời ấy của Tống Thư Hàng, mọi chuyện cứ thế mà yên ả trôi qua.