Trên đường đi, Triệu Nhã Nhãđột nhiên hỏi:
"Thư Hàng, hình như lúc khai giảng, chịđưa em đến trường không gặp hai người khi nãy nhỉ? Sao bọn họ lại biết chị thế?"
Tống Thư Hàng chớp mắt:
"Ha ha ha, em nghĩ chắc là bọn nó nghe đám Thổ Ba nhắc đến chị, sau đó thông qua thủđoạn nào đó mà tìm thấy ảnh của chị không chừng?"
"Nói dối lộ liễu quá nha."
Triệu Nhã Nhã hừ một tiếng nói:
"Hơn nữa theo như giọng điệu và vẻ mặt của bọn họ khi nãy cũng có thể thấy được, bọn họ vừa mới gặp được 'chị' của em không bao lâu. Lúc em giới thiệu chị, một tên nhóc đứng bên cạnh tỏ ra khá kinh ngạc, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chị. Cho nên… mau khai thật ra đi. 'Chị' mà bọn họ nói có phải là bạn gái của em không? Hay là vì lớn tuổi hơn em, nên em ngại không tiện giới thiệu cho chị biết đấy?"
Chị Triệu vẫn cứ thiết diện vô tư như thế, suy luận không thua gì thám tử, vạch trần lời nói dối của Tống Thư Hàng một cách thẳng thừng.