Diệp Tư nói:
[Đừng, đừng mà... Chỉ nhìn mặt cô ta thôi là ta đã thấy áp lực rất lớn rồi, nếu như cô ta có ý thức nữa thì ta sẽ phải trốn cô ta mất thôi.]
Lúc này, hình thái của ánh sáng công đức đã ổn định lại. Hiện tại nửa người trên của nó là hình dáng mỹ nhân có nốt ruồi lệ màu vàng, nửa người dưới vẫn là hình rắn. Trừ cặp mắt phượng nhỏ dài, trên mặt ánh sáng công đức cụ thể hóa không hề có cảm xúc gì cả, cứ đứng im bất động.
[Xem ra nó không có ý thức độc lập đâu.]
Tống Thư Hàng trả lời.
Vì hắn là chủ nhân nên ngay khi mỹ nhân rắn công đức tiến hóa xong, hắn đã nắm được thông tin về trạng thái của nó.
Mỹ nhân rắn công đức chỉ là hình thái cụ thể hóa của ánh sáng công đức mà thôi, xét về bản chất thì nó vẫn chỉ là ánh sáng công đức, không hề thay đổi gì cả.
Diệp Tư nghe xong mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó thân thể cô chui ra khỏi người Tống Thư Hàng, mặt đối mặt, nhìn mỹ nhân rắn công đức thật kĩ.