Diệt Phượng Công Tử đã gọi cho Dược Sư và Giang Tử Yên, cho nên hắn nhất định phải trốn thôi! Cuồng Đao Tam Lãng nói thầm trong lòng, nếu không đợi đến lúc Dược Sư và Giang Tử Yên đến thì hắn tèo luôn rồi.
Vì thế Cuồng Đao Tam Lãng cắn răng ném bảo đao của mình ra, chuẩn bị tự ngự đao phi hành để tháo chạy, không trông mong gì vào phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả nữa… Tuy rằng hắn còn vài cách khác có thể chọc giận Bạch Tôn Giả trăm phần trăm. Nhưng mấy cách đó quá mức cực đoan, một khi không cẩn thận thì nói không chừng sẽ bị Bạch Tôn Giả hủy thi diệt tích. Phải trả cái giá quá lớn, dùng chỉ có lỗ to.
Hắn chỉ thích tìm đường chết thôi chứ không muốn chết thật đâu!
Cái hắn muốn là làm mà không chết ấy!
Thời gian vô cùng quý giá, đến đạo bào trên người mà Cuồng Đao Tam Lãng cũng không kịp cởi, hắn kết một pháp ấn, bảo đao từ từ dừng trên không trung, Tam Lãng lập tức nhảy lên trên bảo đao.