"Ửm, là một ít gạo, loại gạo này rất ngon. Bởi vì rất hiếm có, cho nên Tống Thư Hàng đã đặt mua không ít."
Lưu Huỳnh Tiên Tử cười đáp.
Khi cô ấy cười, cơ thể lại bắt đầu trào ra một cỗ "lực hấp dẫn".
Ba Tống đi ở phía trước dẫn đường bỗng thấy cơ thể hơi nặng hơn, giống như là đang đi ngược chiều gió vậy, mỗi một bước đi đều tốn rất nhiều sức lực.
"Có chuyện gì thế này? dạo này cơ thể mình bị yếu rồi sao?"
Ba Tống nghĩ bụng: "Xem tình hình này phải bảo mẹ thằng nhỏ đi mua ít thuốc bổ về bồi bổ cho cơ thể thật tốt mới được."
Ngoài ra, sau khi nghe thấy đặc sản mà Tống Thư Hàng đặt mua là gạo thì ba Tống cũng không hỏi nhiều nữa. Cũng may là ông ấy không hỏi tiếp. Nếu không thì nếu biết Tống Thư Hàng một hơi mua một nghìn bao gạo thì chắc chắn ba Tống sẽ hét lên một tiếng "thằng phá gia chi tử" rồi đi tìm đủ loại công cụ để tẩn cho Tống Thư Hàng một trận ra trò mất thôi.