"Đạo hữu... ngươi nhận lầm người rồi."
Lệ Chi Tiên Tử đáp lại trong vô thức:
"Ta là Lệ Chi Tiên Tử."
Mặc dù mỗi khi có người gọi đạo hiệu do sư phụ đặt cho đều khiến cô cảm thấy rất ngại. Nhưng gọi mãi, gọi mãi... cô cũng quen rồi. Quả vải thì quả vải, cái tên này vẫn còn tốt chán khi mang ra so sánh với đạo hiệu Mật Đào Tiên Tử của sư muội.
"Lệ Chi Tiên Tử? Ha ha, ha ha!"
Đặng Y Ma cười thảm:
"Ta thật không ngờ, ngay cả đạo hiệu của mình mà cô còn không dám nhận ư? Lệ Chi Tiên Tử, sao cô không tự nhận mình là Anh Đào Tiên Tử đi? Ta chính là Ba La Đạo Trưởng đây!"
"Anh Đào Tiên Tử là sư muội ta, Ba La Đạo Trưởng là sư huynh ta."
Lệ Chi Tiên Tử trả lời đầy bình tĩnh.
Đặng Y Ma: "..."
Sau đó, hắn nổi giận:
"Đến nước này rồi mà cô còn muốn giỡn mặt với ta à? Đồng Quái Tiên Tử, cô là con người vô sỉ hèn hạ!"
Ừ, hắn gọi cô là Đồng Quái Tiên Tử, bởi vì người trước mắt hắn đẹp như tiên tử.