"Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng tiếp đón họ chu đáo."
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười ha ha nói. Dù sao thì cái chí nguyện dạy một vạn người biết chữ Trung của hắn vẫn phải nhờ nhóm người giáo sư và Cao Mỗ Mỗ hoàn thành. Đương nhiên hắn sẽ tiếp đãi bạn bè của Tống Thư Hàng cho thật tốt rồi.
"Vậy thì làm phiền tiền bối rồi."
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi rồi lại gửi thêm một tin nhắn nữa:
"Ngoài ra… Thất Sinh Phù tiền bối, trên đảo của ngài có thiết bị liên lạc với bên ngoài không?... Nếu như có thể, cách một thời gian nữa ngài để bạn bè của ta báo tin bình an về nhà được không?"
Bởi vì tin tức máy bay bị mất tích đã được công bố ra ngoài rồi, bây giờ chắc là người thân của các hành khách trên chuyến bay kia đều đang lo lắng chờ đợi tin dữ về chiếc máy bay rồi? Vì vây, nếu như có thể, Tống Thư Hàng hy vọng có thể để các hành khách đó có cơ hội báo bình an với người nhà.
"Báo bình an ấy à?"
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: