Mấy tên này hoàn toàn không hiểu tiếng người.
Bất luận mình giải thích thế nào cũng không có tác dụng.
Mỗi khi thế này, Tống Thư Hàng lại thấu hiểu cảm giác của Hoàng Sơn ma ma… Mệt tim quá, muốn nhìn trời.
[Chẳng lẽ từ sau khi ta kế thừa đạo hiệu Trình Lâm này thì cũng kế thừa luôn nhân quả của Trình Lâm à?]
Thế nhưng nhân quả của Trình Lâm… chính là món nợ khổng lồ phá hủy Thiên Đình viễn cổ.
Không được, Bá Tống ta hôm nay không chịu nổi uất ức này, nhân quả lớn như thế, một tu sĩ thất phẩm nhỏ nhoi như ta làm sao mà gánh được?
Oan có đầu, nợ có chủ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Thư Hàng có kế hoạch.
"Vậy thì tới đi!"
Tống Thư Hàng nói với giọng hào sảng.
"Hả?"
Mỹ nhân rắn công đức kinh ngạc nhìn hắn, Thư Hàng đột nhiên hào sảng thế này đúng là hơi đẹp trai.
"Tất cả những kẻ hận Trình Lâm thấu xương cứ việc tới đây đi."
Tống Thư Hàng nắm tay lại nói.