"Tô 'Hàng' à? Nghe không giống đạo hiệu cho lắm."
Khăng quàng trắng tỷ tỷ nói. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy cái tên này vô cùng quen tai, dường như đã từng nghe ở đâu rồi.
Tống Thư Hàng trả lời:
"Quả thật không giống một đạo hiệu... Nhưng nó có lẽ rất có ý nghĩa, cho dù mất trí nhớ đi chăng nữa, nhưng ta vẫn có cảm giác cái tên này vô cùng quan trọng với ta."
"Ta cũng cảm thấy cái tên này vô cùng quan trọng."
Tô Thị A Thập Lục gật đầu nói. Lúc cô nghe được cái tên này cũng cảm thấy tràn đầy sức mạnh, cho dù phải đối mặt với thử thách lớn hơn nữa, cô cũng sẽ không lùi bước.
"Nếu vậy các ngươi có nhớ được rốt cuộc nó có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Khăn quàng trắng tỷ tỷ gãi cằm, nói:
"Thánh hào là danh hiệu tôn quý gắn liền với cuộc đời một tu sĩ, đã đặt rồi thì cả đời sẽ không thể thay đổi được đâu."
Tống Thư Hàng sờ cằm, trong miệng lẩm nhẩm hai chữ Tô "Hàng", Tô "Hàng".