Bấy giờ, huấn luyện viên Tiểu Lý mới cảm thấy có gìđó là lạ, như thể mình và hai học sinh này sống ở hai thế giới khác biệt vậy. Lối suy nghĩ của đôi bên không nằm trên một quỹđạo?!
"Thư Hàng!"
Ánh mắt Bạch Tôn Giả trở nên sắc bén, hắn đáp lại vô cùng nghiêm túc.
"Có khiêu khích hay không, không quan trọng! Đường tu hành muôn trùng gian khó, như lội ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi! Vậy nên, đi trên đường này, chúng ta không thể tụt hậu so với người khác! Bất cứ giá nào cũng không được tụt lại phía sau!"
Tiền bối, ngài nói rất đúng, rất có lý... Nhưng đấy chẳng phải làđạo lý khi tu hành sao? Liên quan gì tới chuyện người kia đua kiếm,vượt mặt chúng ta chứ? Hơn nữa, huấn luyện viên còn đang ngồi bên cạnh kìa, chúng ta nhắc tới những chuyện về tu sĩ thì không sao thật chứ?
Đang nghĩ thế, Tống Thư Hàng đã thấy huấn luyện viên Tiểu Lýđưa mắt nhìn Bạch tiền bối với vẻ mê man. Thi thoảng còn ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt tái bệch đi.
"À."