"Ồ, Tiểu Thư Hàng tỉnh rồi à."
Bạch tiền bối nhỏ vẫy tay với hắn:
"Ngủ ngon không?"
"Sao tự nhiên ta lại ngủ mất thế?"
Tống Thư Hàng xoa cằm trầm tư, bắt đầu nhớ lại mọi chuyện.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi hắn mất đi ý thức… chắc là lúc kéo Hoàng Sơn tiền bối vào xem đồ án trên long văn thứ chín nhỉ?
"Vì ngươi tiêu hao quá nhiều tinh thần lực nên tự nhiên rơi vào trạng thái ngủ say thôi, đừng lo."
Bạch tiền bối nhỏ đáp.
Tống Thư Hàng nghi hoặc nói:
"Chắc không phải chứ, trạng thái lúc đó của ta rất tốt mà nhỉ?"
Còn nữa, hắn cứ cảm thấy lúc trả lời hắn, ánh mắt của Bạch tiền bối không biết đang lơ đãng nơi đâu.
"Tạm gác vấn đề này qua một bên cái đã, tóm lại, ngươi chỉ ngủ một giấc thôi."
Bạch tiền bối nhỏ đáp.
Tống Thư Hàng: "…"
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vẫn còn u ám, chính là lúc bình minh đang tới.