"Tên ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ bộ phận ngươi bị mất là não à?"
Trước khi bị vứt vào phòng sáng, Vân Tước Tử phát ra những tiếng kêu gào không cam lòng cuối cùng.
Nhưng dù cô có gào thét thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được quyết định của thiên đạo.
Thế giới phòng sáng khép lại, chặn tiếng kêu gào của quả cầu kim loại thể lỏng.
Khi phòng tối và phòng trắng đóng lại, Tống Thư Hàng phát hiện ra ký ức về hành tinh mọc mắt, quả cầu kim loại thể lỏng và Vân Tước Tử trong đầu của hắn đã biến thành trong suốt.
Cứ như sự tồn tại của cả ba đã bị xóa sạch vậy.
Hắn cố gắng nhớ lại tất cả mọi thứ về cả ba nhưng ký ức càng lúc càng mơ hồ.
Sau một hơi thở.
Tống Thư Hàng ngơ ra.
Trong đầu của hắn vẫn còn nhớ mang máng có một vật thể khổng lồ, một vật thể lỏng loét và một tiên tử xinh đẹp. Thậm chí còn nhớ cả những chuyện xảy ra khi tiếp xúc với cả ba, nhưng không tài nào nhớ nổi trông họ ra sao, có năng lực hay biệt tài gì.