"Để ta nghĩ xem."
Bạch tiền bối xoa cằm trầm tư.
Sau đó, hắn nở một nụ cười xấu xa.
Đôi mắt màu đỏ phát ra ánh sáng mờ ảo, gió thổi bay tóc mái, phối hợp cùng với nụ cười xấu xa, Bạch tiền bối tà mỵ thật là tuyệt vời.
Nhìn trời, không được, không ổn rồi.
Đội ngũ rước dâu lập tức hỗn loạn.
Cũng may nụ cười xấu xa của Bạch tiền bối không duy trì quá lâu, chỉ cười một cái rồi thôi.
Nhưng toàn trường vắng lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Đến người đưa ra ý kiến này là Vũ Nhu Tử cũng ngẩn ra, hai mắt mơ màng.
Tống Thư Hàng xoa huyệt Thái Dương, cười khổ nói:
"Bạch tiền bối, sao ngài lại phải phối hợp như thế chứ?"
Hôm nay Bạch tiền bối hơi khác lạ.
"A, là do quen rồi, không nhịn được mà phối hợp theo."
Bạch tiền bối nói tiếp:
"Dù sao thì ta cũng chỉ là phân thân, quen hành động theo mệnh lệnh của bản thể rồi."
"Nhìn trời, thế Bạch tiền bối đâu rồi."
Tống Thư Hàng hỏi.