Tần Tư Minh không nói được gì, anh ta chỉ thở dốc nhìn chằm chằm Kiều Nhã Hi.
Lúc này đây, trong lòng Kiều Nhã Hi chẳng có chút sợ hãi nào, là sự thật đã tiếp cho cô dũng khí.
"Nhưng mà anh đã sai rồi! Bởi vì mẹ của anh đã nói dối anh! Ba tôi Kiều Nhậm Niên chưa bao giờ vứt bỏ bà ta, thậm chí ông ấy còn không biết tới sự tồn tại của anh! Năm đó chỉ vì một lần ngoài ý muốn nên mẹ anh mới có anh mà thôi! Nhưng mà anh lại trở thành công cụ để bà ta báo thù! Bà ta lợi dụng anh để trả thù ba tôi! Anh có biết tất cả những gì anh đã làm không đáng tới mức nào không? Anh không từ thủ đoạn để báo thù nhưng lại tự tay mình giết chết chính ba ruột của mình! Tần Tư Minh, anh chỉ là một kẻ đáng thương sợ đụng phải ánh sáng mà thôi!"
Có thể nói, những lời nói này của Kiều Nhã Hi đã khiến tinh thần của Tần Tư Minh sụp đổ.
Niềm tin mà từ trước tới giờ anh ta vẫn luôn giữ vững, là động lực của sự cố chấp của anh ta, bỗng nhiên trở thành một trò hề nực cười.