Đặc biệt là nhìn thấy một con chó ngao tuyết khổng lồ xuất hiện trước mặt mình, Princess sợ đến muốn quay đầu bỏ chạy.
"Princess! Đừng sợ! Phúc Bảo rất tốt, sẽ không làm hại mày đâu!"
Kiều Nhã Hi giữ chặt sợi dây xích chó, kéo Princess lại.
Phong Ngự Nam dẫn Phúc Bảo ra, hai con chó càng lúc càng gần nhau, một con thì hứng thú muốn xông tới, một con thì sợ hãi lùi về sau.
Hai con chó cứ đuổi tới đuổi lui, không chịu ở cùng một chỗ. Phong Ngự Nam thấy tình hình này thì than thở: "Tôi thấy hay thôi đi vậy, quả chín ép không ngọt, buông tha cho bọn chúng đi."
Kiều Nhã Hi liếc anh một cái, lẩm bẩm: "Anh cũng biết quả chín ép không ngọt, vậy tôi bảo anh tha cho tôi, anh có đồng ý không?"
Sao lại lôi bọn họ vào đây?
Phong Ngự Nam cười khổ, sau cùng thả hẳn dây xích chó trên tay ra nói: "Lên đi Phúc Bảo, gặp người mình thích phải cố gắng mà nắm bắt. Nếu bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa đâu!"