"Đúng, tôi cố ý chọc tức anh. Nếu anh không thích tôi thì cứ đi tìm cô Ôn Khả Nhi người yêu của anh đi, cô ấy xinh đẹp mà lại thấu hiểu lòng người, chắc chắn có thể xoa dịu vết thương lòng của anh."
Kiều Nhã Hi không ý thức được giọng nói của mình đã chua đến mức nào, chỉ cần nghĩ đến chuyện không gì có thể lay động được địa vị của Ôn Khả Nhi trong lòng Phong Ngự Nam là lòng cô lại rất đau.
Cô chọc tức anh, kích thích anh chỉ đơn giản là muốn đuổi anh đi.
Chỉ có như vậy trái tim cô mới có thể bình tĩnh trở lại, mới có thể làm mình đừng lưu luyến không muốn rời xa anh.
Cô sợ mình sẽ càng lún càng sâu, đến cuối cùng, khó mà dứt ra được.
Lúc này mà nhắc đến Ôn Khả Nhi chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, Phong Ngự Nam đẩy cô vào lan can, phẫn nộ bóp cổ cô: "Kiều Nhã Hi, cô càng ngày càng không có chừng mực."
"Thì sao? Anh muốn giết tôi à? Anh làm đi, anh giết tôi chết, một xác hai mạng, cũng để tôi được giải thoát."
Cô nói giải thoát?