Qua một hồi lâu, Kiều Nhã Hi thấy anh không giở trò gì với cô cả, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng cũng thả lỏng.
Chẳng qua sự uy hiếp của anh quá mạnh mẽ, giống như đang có một con sư tử nằm sau lưng, mặc dù sư tử cũng đang ngủ nhưng người khác lại không thể yên tâm ngủ ngon giấc được.
Kiều Nhã Hi bị mất ngủ rồi.
Cô trợn tròn mắt, nhìn vật trang trí hình thiên nga làm bằng thạch anh trên đầu giường, ánh đèn chiếu lên thiên nga phản ra luồng ánh sáng trong suốt rực rỡ.
Nhìn một hồi lâu, cô cảm thấy có lẽ bởi vì đèn đang mở nên tắt đèn là có thể ngủ được.
Cô khom người, vươn tay ấn công tắc trên đầu giường. Một tiếng "tạch" vang lên, thoáng chốc toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nhắm mắt thì "tạch", đèn lại sáng lên.
"Không được tắt đèn."
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai.
Kiều Nhã Hi quay đầu lại, cực kỳ buồn bực: "Không tắt đèn tôi không ngủ được."