Phong Ngự Nam đứng bên ngoài sàn nhảy, ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả những gì xảy ra trong sàn nhảy.
Có đến vài chục cặp nhảy nhưng anh vẫn phát hiện ra cô trong đám người chỉ bằng một cái nhìn.
Cô của đêm nay, đẹp đến không tả nổi.
Hệt như một viên trân châu đen mê hoặc lòng người, lộng lẫy, rực rỡ.
Muốn người khác không chú ý đến cô cũng không được.
Nhìn thấy cô bắt đầu khiêu vũ, thân mật nói nhỏ vào tai với người đàn ông khác, lửa giận trong lòng anh dâng lên như núi lửa vậy.
Anh đang nghĩ, có phải ngày thường mình dạy dỗ cô vẫn chưa đủ không?
Có phải anh đối với cô quá nhân từ nên cô mới quên hết tất cả như vậy?
Đối với hành vi bảo vệ người ngoài này của Kiều Nhã Hi, anh thật sự không nhẫn nhịn được. Anh xoay sang Ôn Khả Nhi nói: "Khả Nhi, cùng khiêu vũ đi!"
Ôn Khả Nhi luôn đợi anh mời mình. Bây giờ cô ta rất vui đưa tay ra cho anh: "Được ạ."