Ôn Khả Nhi đoán được qua sắc mặt của Phong Ngự Nam, kịp thời thêm mắm dặm muối: "Anh Nam, anh nhìn thấy rồi chứ? Quan hệ giữa cô Kiều và Tổng Giám đốc Mộ không đơn giản như anh nghĩ đâu."
"Vừa nãy em nhìn thấy cô ta dây dưa không dứt với Tổng Giám đốc Tần kia, bây giờ lại vào phòng với Tổng Giám đốc Mộ. Haiz, anh đừng để dáng vẻ ngây thơ của cô ta đánh lừa."
Phong Ngự Nam không thể nhịn nổi nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, nghiến răng, khí thế hung hăng như cơn cuồng phong sắp đến, lúc nào cũng có thể bộc phát.
"Nếu cô ta dám cắm sừng anh, cô ta chết chắc rồi!"
Phong Ngự Nam nói xong câu này thì cất bước đi tới trước cửa phòng nghỉ, chuẩn bị vào trong xem tình hình thế nào.
Ôn Khả Nhi kịp thời cản lại: "Anh Nam, anh bình tĩnh lại chút. Bây giờ anh đi tìm cô ta chỉ khiến cho cô ta cho rằng anh rất để tâm đến cô ta, cô ta sẽ cậy vào sự quan tâm của anh mà càng khinh thường anh thêm. Vẫn là nên về hội trường trước đi!"