Ôn Khả Nhi bỗng sầm mặt, Mộ Vân Lễ có biết nói chuyện không vậy?
Vừa khen cô ta, sau đó liền tạt gáo nước lạnh vào mặt cô ta rồi?
Uổng cho cô ta trước đây còn âm thầm giúp anh ta, còn báo tin cho anh ta.
Ôn Khả Nhi thật sắp tức đến nổ tung rồi, nhưng trên mặt vẫn cười lấy lòng: "Bảo bối trong lòng Tổng Giám đốc Mộ đương nhiên là không ai có thể bì rồi."
"Ha ha, đúng vậy. Tôi chỉ là may mắn nhặt được bảo bối thôi, không biết tên nào mắt không tròng vứt bảo bối ở Trung tâm thương mại Trung Hoàn để tôi nhặt được."
Mộ Vân Lễ cố ý nói mấy lời này để chọc tức Phong Ngự Nam, cười anh có mắt không tròng, tham vàng bỏ ngãi.
Sắc mặt Phong Ngự Nam thâm trầm đến đáng sợ, rõ ràng biết lời của Mộ Vân Lễ là sỉ nhục mình trước mặt mọi người nhưng anh không thể phản kích, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Ánh mắt anh luôn nhìn Kiều Nhã Hi, chú ý thấy trước ngực cô có đeo chiếc nhẫn cưới anh tặng, ánh mắt mới bớt lạnh lẽo.