Khi cô chăm chú thắt cà vạt giúp mình, anh cũng chăm chú nhìn vẻ mặt tập trung của cô cùng với xoáy tóc nhỏ đáng yêu trên đỉnh đầu.
Thật sự có cảm giác như vợ chăm sóc chồng.
Thoáng cái cô đã giúp anh thắt cà vạt xong. Cô nhìn anh trong gương: "Anh Phong, anh thấy thế nào?"
"Ừm, tàm tạm."
Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp thẻ đen đưa cho Kiều Nhã Hi, ra hiệu cho cô ta đi thanh toán.
Anh chịu mặc đồ màu đỏ rượu sao?
Kiều Nhã Hi thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong ông chủ khó hầu hạ này. Điều này có nghĩa là cô sắp được tan ca rồi.
Sau khi quét thẻ thanh toán, người đàn ông mặc luôn chiếc áo vest mới ra ngoài.
Kiều Nhã Hi giúp anh ôm áo khoác vừa thay ra, vừa đi theo anh vừa hỏi: "Anh Phong, tôi chọn quần áo giúp anh rồi, bây giờ tôi có thể tan làm không?"
"Không thể!"
"Tại sao? Bây giờ đã quá giờ tan làm rồi, tôi mệt lắm, chân cũng bị cọ đau, thật sự không muốn đi tiếp nữa."