Nếu đã ép cô làm trợ lý của anh thì cô cũng không thể bỏ thời gian quý báu của mình ra một cách vô ích được.
"Vậy được, vậy anh phải trả lương cho tôi, không được chừng này tôi không làm đâu."
Cô giơ ra năm ngón tay, phe phẩy một lát. Cô cho rằng mình hi sinh thời gian một ngày, thế nào cũng xứng đáng được năm trăm tệ chứ!
"Hét giá sao?"
Khóe môi Phong Ngự Nam khẽ giật một cái, nghĩ cô đòi hỏi tận năm trăm nghìn tệ!
Anh thầm nghĩ, thấy chưa, lộ mặt thật rồi đấy, còn nói không phải vì tiền mới leo lên giường của anh?
Kiều Nhã Hi khoanh tay, không hề sợ hãi nói: "Tổng Giám đốc Phong, anh có thể tìm người khác mà!"
Không nhìn ra đấy, cô rất biết cách đàm phán, rất hiểu cách nắm bắt tâm tư người khác.
Mặt Phong Ngự Nam đen lại, nghiến răng nói: "Được, đồng ý."
Kiều Nhã Hi cười nhưng trong lòng lại thầm thở dài. Haiz, dường như quan hệ giữa cô và anh chỉ có tiền mà thôi.