Không thể để kẻ địch nắm được điểm yếu của mình, cách tốt nhất là không để Kiều Nhã Hi trở thành điểm yếu của anh.
"Kiều Nhã Hi, cho dù cô không là gì cả, nhưng mà cô cũng đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay tôi."
Nói xong câu này, Phong Ngự Nam cúi đầu xuống...
...
Cũng may những ngày sau đó, Phong Ngự Nam phải đi làm từ sáng sớm, đến tối muộn mới trở về, cơ bản hai người không có cơ hội gặp nhau, cả hai sống cuộc sống yên ổn, bình yên vô cùng.
Buổi sáng hôm nay, Kiều Nhã Hi đặc biệt dậy từ rất sớm, sau khi xuống lầu cô cũng vẫn không gặp được anh.
Cô hỏi dì Khương mới biết được, tối hôm qua căn bản Phong Ngự Nam không về nhà.
Vì sao anh lại không về nhà?
Anh đi tìm Ôn Khả Nhi à?
Cho dù là vậy, cô vẫn thấy hơi lo lắng cho vết thương trên cánh tay anh, không biết nó đỡ đến mức nào rồi nhỉ?
Kiều Nhã Hi ăn bữa sáng xong, dì Khương nhắc nhở cô: "Cô chủ, hôm nay là ngày khám thai đầu tiên, cô đừng quên nhé."
"Ồ."