Ôn Như Hải đứng lặng người nhìn bóng lưng Kiều Nhã Hi, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Không thể nào là cô!
Không thể nào, không thể nào, là ông ta suy nghĩ nhiều rồi.
Mộ Vân Lễ đưa Kiều Nhã Hi trở lại tiệc mừng thọ, lên tiếng chào hỏi rồi đi trước.
Sau khi hai người họ rời đi, Phong Ngự Nam cũng đi khỏi, không ít người lục tục ra về.
Khi tiệc mừng thọ kết thúc, mọi người đều trở về rồi, Ôn Khả Nhi về phòng, bực tức hất toàn bộ đồ trên bàn trang điểm xuống đất.
Thế mà cô ta lại tính sai!
Vốn dĩ cô ta muốn lợi dụng bản tính hung tàn của chó ngao tuyết để xử lý Kiều Nhã Hi, nhưng cô ta lại quên mất một chuyên quan trọng.
Cô ta quên mất con chó ngao tuyết kia là ai đã nuôi lớn.
Chó vĩnh viễn là loài vật trung thành với chủ nhất, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nó cũng không hề dễ dàng quên đi chủ của mình.
Vì vậy mà cuối cùng nó mới ngoan ngoãn nằm dưới chân Kiều Nhã Hi, ngoan ngoãn như một chú chó bình thường.