Không biết tự lúc nào hai người đã đi bộ đến phố buôn bán ở nội thành, Lê Ức Tuyết kéo cô đến phố ẩm thực: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, tụi mình đi ăn đi, mình đói bụng lắm rồi nè."
Hai người đến KFC gần đó, Lê Ức Tuyết gọi món gà rán.
Kiều Nhã Hi vừa nghe mùi dầu chiên xào thì thấy buồn nôn, Lê Ức Tuyết thấy cô khó chịu thì hỏi: "Cậu sao vậy?"
Kiều Nhã Hi lắc đầu: "Không sao, dạ dày mình không thoải mái lắm."
Cô không biết phải nói chuyện mình đang mang thai cho Lê Ức Tuyết thế nào, sợ sẽ làm cô ấy sợ, dù sao chỉ vài câu khó mà giải thích rõ ràng chuyện này, trì hoãn được ngày nào hay ngày đó đi!
"Có cần đến bác sĩ không?" Cô ấy hỏi.
"Không cần." Kiều Nhã Hi cười: "Nếu cậu muốn gặp Viện trưởng Đường thì mình không ngại giả vờ bệnh đâu."
Lê Ức Tuyết đen mặt: "Bỏ đi, xem như mình chưa nói."
Nếu nói Lê Ức Tuyết là yếu điểm của Đường Diệp Băng thì Đường Diệp Băng là tử huyệt của Lê Ức Tuyết.