Dường như cô đã thay đổi thành một người khác hẳn, gương mặt trở nên lạnh lùng âm u, giống như quỷ đoạt hồn đến từ địa ngục, cô trừng mắt hỏi: "Cô vừa mới nói gì? Trước kia tôi thế nào? Có phải cô biết chuyện gì không? Nói cho tôi!"
Ôn Khả Nhi khôi phục lại lí trí, nhận ra vừa rồi mình đã quá kích động, nói một vài lời không nên nói.
Bị cô chất vấn, cô ta lùi dần về phía sau: "Tôi không biết gì hết! Cho dù có biết tôi cũng sẽ không nói cho cô!"
Vậy tức là chắc chắn cô ta biết được chuyện gì đó.
Kiều Nhã Hi dần áp sát Ôn Khả Nhi, thậm chí còn mạnh mẽ tóm lấy cổ tay cô ta, hung hăng hỏi: "Nói! Nói cho tôi biết! Rốt cuộc có chuyện gì? Cô nói đi..."
Vẻ mặt của cô rất đáng sợ, Ôn Khả Nhi chột dạ, gắng sức thoát khỏi cô, nhưng cô ta dùng quá nhiều sức lực, khiến gót giày cao gót bị vấp, đột nhiên cô ta ngã về phía sau.
"A a..."
Ôn Khả Nhi hét chói tai, ngã chổng vó.