Khi ôm cô Phong Ngự Nam mới phát hiện hai cánh tay của cô bị trói ra sau lưng bằng cà vạt, chắc là Tần Tư Minh sợ cô chạy trốn nên mới trói cô lại.
Chẳng trách cô không chìa tay ra.
"Chết tiệt!"
Anh khẽ chửi thề, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Anh thử cởi mấy lần, thấy cà vạt thắt nút chết, đành phải bảo Tu Dực nhặt con dao kia để cắt cà vạt giúp cô.
Cuối cùng Kiều Nhã Hi cũng được tự do. Khi rúc vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, những ấm ức trong lòng cô vỡ òa thành những giọt nước mắt, càng lúc càng nhiều như mưa lũ.
Cô biết khuônngực rộng lớn này không thuộc về mình, thế nhưng khoảnh khắc này cô vẫn dùng sức túm lấy anh, nước mắt giàn giụa.
Cô nhận ra mình yêu người đàn ông vô tình này rồi, yêu đến hết thuốc chữa rồi, phải làm sao đây?
Phong Ngự Nam biết cô bị hoảng sợ và phải chịu ấm ức, bằng không cô đã không khóc đau lòng đến vậy.
Anh vươn tay cho cô sựan ủi trong im lặng.