"Tôi cái gì mà tôi? Miệng cóc, mắt thì bé như hạt đậu, chân thì to như chân voi, với cái ngoại hình lỗi như cô mà cũng có mặt mũi ra ngoài dọa người khác sao? Nếu là tôi tôi đã đi chết cho xong rồi. Sống sợ làm ô nhiễm không khí đấy!"
"Anh này, sao anh lại mắng tôi thế?"
"Mắng cô thì sao? Tôi là Thượng đế, tôi mắng cô vài câu thì sao nào? Cho dù tôi có mắng mười tám đời tổ tông nhà cô thì cô cũng phải nhịn cho tôi. Nếu không phải cô là phụ nữ thì ông đây đã đánh cô rồi."
Mặt của Bào Cúc hoa còn khó coi hơn cả giẻ rách, cô ta nhịn đến mức sắp phun ra máu rồi, trước giờ chưa có ai chửi cô ta trước mặt như thế này cả.
Nhưng giờ cô ta lại không dám hó hé, vì cô ta là cửa hàng trưởng, người cô ta đối diện là khách hàng.
Vừa mới nói khách hàng là Thượng đế, bây giờ lại bị khách hàng giội cho gáo nước lạnh, mùi vị không dễ chịu tí nào.
Những nhân viên khác và khách hàng đứng xem đều nhịn cười, ngay đến Kiều Nhã Hi cũng phải nhịn cười.