Kiều Nhã Hi không nhịn được mà liếc anh một cái, chưa từng thấy người đàn ông nào trẻ con như anh.
Cô quay đầu không để ý đến anh nhưng anh vẫn chưa bỏ qua. Anh giơ tay xoay đầu cô lại rồi đè lên vai mình.
"Nhắm mắt lại, ngủ cho tôi, đến lúc chảy nước dãi mới thôi."
Anh cưỡng ép ra lệnh.
"Phong Ngự Nam, anh có bệnh à!"
Đầu bị ép nên cảm thấy rất không thoải mái, cô muốn thoát ra nhưng anh không chịu thả.
"Tôi có bệnh đấy. Nếu hôm nay cô không nghe lời, tôi để cô ngủ cho tới khi nghe lời mới thôi."
Kiều Nhã Hi thật sự hết cách, xem như cô đã nhìn ra rồi. Chỉ cần cô không thỏa hiệp thì anh nhất định không bỏ qua cho cô.
"Được được được, tôi nghe anh. Tôi ngủ, anh thả tôi ra được không?"
Thấy cô không vùng vẫy nữa, Phong Ngự Nam thả tay ra. Kiều Nhã Hi cứ vậy mà gục đầu trên vai anh.
Được thôi, nếu không tránh được ác ma thì chỉ có thể điều chỉnh tâm lý của mình thôi.